Ngồi từ con đường dốc lên hải đăng nhìn xuống, thấy lấp lánh xa xa, thấy óng ánh đèn trải dài cả những con đường, góc phố.
Nếu đã thương người ta thấy ngóc ngách nhỏ bé nào cũng là mến thương, kể cả những căn nhà vô danh xa lạ cũng thành ra thương nhớ.
Có những ngày Saigon mệt quá, vặn tay ga chạy một mạch xuống Vũng Tàu, leo lên dốc hải đăng, cắm tai nghe, Đen Vâu thì rap bên tai, sóng biển thì vỗ trước mắt, gió thì miên man trên tóc, trên mặt, thấy lòng mình nhẹ xuống, dịu xuống, bấy nhiêu mệt mỏi nức nở ngày qua cứ thế mà trôi đi đâu…
Vũng Tàu là vậy, chỉ dăm ánh đèn đêm cũng hoá niềm thương.
Nguồn 72dalove
https://www.facebook.com/2223372194377698/posts/2252906014757649